Tôi đã quyết định, chuyện này mặc kệ là đúng hay sai, cũng mặc kệ nàng cam tâm tình nguyện hay không, tôi đều phải quản đến cùng.
Ông nội tôi từng nói qua, đây là con đường tu hành của cấm kỵ sư.
Mà hiện tại Hà Điền Điền đã mất đi phương thức liên lạc với người đàn ông thần bí kia, bây giờ mà muốn tìm được hắn ước chừng chỉ có một biện pháp, đó chính là tìm được bạn học cũ kia của Hà Điền Điền.
Mặc kệ người ta xuất phát từ mục đích gì, nếu hắn giới thiệu cho người nọ thì chắc chắn sẽ có phương thức liên lạc với nhau.
Tôi nói Nam Cung Phi Yến đánh thức Hà Điền Điền, cô ấy lại tỉnh lại lần thứ hai, tôi từ trong miệng cô ấy biết được chỗ của người bạn học đó, thì ra người kia gọi là Tiếu Khải, công tác trong một KTV trong thành phố, một năm trước chính là ở nơi đó Hà Điền Điền nhìn thấy hắn.
Vì thế, tôi liền nói với Nam Cung Phi Yến cùng Thiệu Bồi Nhất, buổi tối hôm nay tôi sẽ đi nơi đó để tìm Tiếu Khải.
Đối với quyết định của tôi, hai người bọn họ cũng không có ý kiến gì, Nam Cung Phi Yến nhún nhún vai nói, nếu tôi quyết định như vậy, nàng cũng sẽ cùng đi với tôi.
Thiệu Bồi Nhất gãi gãi đầu, cũng phụ họa nói, nếu các người đều đi, tôi đây cũng……
Tôi phất tay cắt ngang lời hắn, nhìn hắn với Nam Cung Phi Yến, mở miệng hỏi.
- Việc này cứ tạm dừng một chút, tôi cảm thấy chuyện cần thiết bây giờ là để mọi người nhận thức nhau lại một lần nữa.
Hai người bọn họ nghe xong đều sửng sốt, Nam Cung Phi Yến nói.
- Nhận thức nhau một lần nữa? Tiểu Thiên em có phải bị hồ đồ rồi không?
Tôi lắc đầu nói.
- Em không mơ hồ, em là bị các người làm cho mơ hồ, hiện tại em tới giới thiệu trước, tôi tên Hàn Thanh Thiên, đến từ một sơn thôn nhỏ dưới chân núi Trường Bạch, từ nhỏ tôi đã ở cùng với ông nội, thi đại học được 420 điểm, vì đi tìm một người bạn cũ của ông nội mà đi tới Bình Sơn học.
Tôi dừng một chút, chỉ chỉ Thiệu Bồi Nhất vừa nói.
- Hiện tại đến cậu đấy, dựa theo cách của tôi mà nói.
Vẻ mặt của hắn lại càng mơ hồ, vò đầu nói.
- Tôi sao, tên Thiệu Bồi Nhất, đến từ Đông Bắc Cáp Nhĩ Tân, tôi từ nhỏ là cùng sư phụ của tôi ---- chính là ba tôi, cùng nhau lớn lên, ngày thường tôi thích nhất ăn chính là bánh trôi hấp nhân đậu, nguyên nhân đi đến nơi này, là dựa theo phân phó của sư phụ tôi, tới thăm người thân.
Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh xì cười, chỉ vào Thiệu Bồi Nhất nói.
- Cậu lặp lại lần nữa, cậu cùng ba cậu lớn lên sao?
Thiệu Bồi Nhất cười khổ nói.
- Không cần tìm lỗi trong lời nói của tôi, là tôi lớn lên cùng với ba tôi, như vậy được rồi chứ?
Tôi trừng mắt nhìn Nam Cung Phi Yến một cái nói.
- Đừng nói sang chuyện khác, trọng điểm không phải cái này, vừa rồi cậu bỏ mất một cái hạng mục, tôi hỏi cậu, cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?
Thiệu Bồi Nhất hoàn toàn không nói tiếp, trên mặt hắn có chút hơi hơi đỏ lên, hắc hắc cười cười nói.
- Thật ngại quá, tôi không có tốt nghiệp sơ trung…
Tôi gật gật đầu, tiếp tục nói.
- Vậy được, hiện tại tới trọng điểm, nếu sơ trung cậu cũng chưa tốt nghiệp, vậy làm sao cậu vào được trường chúng tôi để học, còn làm ra cái khoa lịch sử nữa, hai người các người đem chuyện này giải thích cho rõ ràng ra, tôi sẽ quyết định sau.
Thiệu Bồi Nhất nhìn trộm Nam Cung Phi Yến, người sau không cho là đúng mà nói.
- Chuyện này có gì khó giải thích đâu, nhà tiểu Thiệu có quan hệ sâu xa với nhà chị, lúc trước chị không biết còn tưởng rằng hắn đối đầu với chị, sau lại nói rõ ràng, cũng không có gì nữa, hắn đến trường đi học, là chủ ý của chị, cũng là chị giúp hắn an bài……
Nàng bỗng nhiên vứt cho tôi cái mị nhãn.
- Như thế nào, em trai ngoan của chị đang ghen hả?
Tôi vừa che mặt nó.
- Đại tỷ à cái này không phải trọng điểm…… Em chính là muốn biết, hắn là một khiêu đại thần, như thế nào sẽ có liên hệ sâu xa cùng với đại tiên nhà các chị? Theo lý thuyết, khiêu đại thần không phải là đệ tử tiên đường sao? Khi nào thì có thể đứng ngang hàng với các người rồi?
Thiệu Bồi Nhất nhún vai, không hé răng, chỉ là cười hắc hắc với tôi, Nam Cung Phi Yến nhìn hắn một cái, lại nhìn tôi, bỗng nhiên ý vị thâm trường cười rồi nói.
- Tiểu Thiên, em biết khởi nguyên của khiêu đại thần không?
Tôi lắc lắc đầu.
- Không biết……
Nam Cung Phi Yến chậm rì rì mà nói.
- Vậy em biết cái chức nghiệp Tát Mãn không?
- Tát Mãn?
Tôi nghi hoặc mà gãi gãi tóc, suy tư một chút, Tát Mãn, giống như thật không nghe nói qua, nhưng tôi nhớ rõ A Long chơi một cái game online gọi là gì Ma Thú Thế Giới cũng có cái chức nghiệp này ……
Nhưng mà, theo như lời Nam Cung Phi Yến khẳng định thì đó không phải game online, tôi nghĩ nghĩ nói.
- Nếu cái chị nói không phải ma thú thế giới, vậy thì em đây cũng chưa nghe nói qua…
Nam Cung Phi Yến cũng có chút bất lực, tôi cũng không biết cùng một cái hồ ly tinh bàn tán ma thú thế giới cùng game online là một loại cảm giác kỳ quái như thế nào, nói tóm lại, sau đó chị ấy nói cho tôi biết, Thiệu Bồi Nhất, cùng gia tộc của hắn là truyền nhân Tát Mãn theo như những gì chị nói.
Bất quá tôi vẫn không hiểu, nhưng Nam Cung Phi Yến cũng không có giải thích cho tôi nghe quá nhiều, nàng chỉ là nói, tôi nếu còn không biết Tát Mãn là cái gì thì đi hỏi Baidu đi.
Tôi lúc ấy liền hết chỗ nói rồi, một con hồ ly tinh lại nói tôi không hiểu thì đi hỏi Baidu, đại tỷ có thể nào có được một tí xíu cái gọi là chức nghiệp của hồ ly tinh hay không hả?
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, nghe tới Thiệu Bồi Nhất cũng là người một nhà, hắn nhìn tôi với vẻ mặt mơ hồ, rồi lại cười hắc hắc với tôi, vỗ vỗ tôi nói.
- Người anh em, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi ăn cái gì đó trước đi, hôm nay tôi mời khách.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào vậy? Ngày thường ăn nửa cái màn thầu của hắn thì hắn sẽ đến đòi tôi hai đồng tiền, đột nhiên bây giờ phát thiện tâm muốn mời khách?
Tôi tự nhiên sẽ không phản đối chuyện này, chỉ là hắn còn chưa đi ra khỏi phòng, liền dừng bước chân, đưa tay vỗ ót nói.
- Ai nha, ngượng ngùng, ngày hôm qua tôi ra cửa mà quên mang ví tiền, nếu không thì cậu cho tôi mượn trước mười đồng tiền được không?
Tôi tức khắc nhụt chí, không mang tiền thì cậu lấy cái gì mời khách hả? Hoá ra gia hỏa này đã sớm tính kế tốt, cái này gọi là: Tôi mời khách, cậu bỏ tiền nha……
Lại nói, mười đồng tiền có thể mua cái gì đây?
Tôi thuận tay lấy ra mười đồng tiền, ném qua rồi nói.
- Mười đồng tiền tôi mời khách, nhớ kỹ, mua bảy phần điểm tâm sáng!
Hắn vui sướng cầm tiền đi ra ngoài, mặt tôi nghệt ra không nói được câu nào, thầm nói.
- Tôi xem cậu dùng mười đồng tiền mua được bảy phần điểm tâm như thế nào…
Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh che miệng trộm cười, tôi tức giận mà nói.
- Chị cười cái gì mà cười, em còn chưa có hỏi chị, mấy ngày này chị vội vàng đi làm cái gì vậy, ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy nữa, còn có, chuyện của Hoàng Thất thái gia là như thế nào?
Nam Cung Phi Yến vừa nghe tôi hỏi, lúc này mới ngưng cười, nghĩ nghĩ nói.
- Chuyện này, kỳ thật cũng có quan hệ với nhà họ Thiệu, ài, chị sắp bị phiền chết rồi, nếu không phải hắn đột nhiên chạy tới, phiền toái ở đâu ra nhiều như vậy chứ, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, cũng có quan hệ với Hoàng Thất thái gia, càng có quan hệ với tiên đường quan ngoại, có thời gian thì em đi hỏi Thiệu Bồi Nhất một chút đi, hắn biết rõ hơn chị nhiều, tóm lại, chính là một hồi ân oán gia tộc, cũng coi như đấu tranh giữa các thế lực đi.
Tôi gãi gãi đầu, cái này càng nghe càng phức tạp, tôi lắc lắc đầu.
- Quên đi, nếu là ân oán gia tộc, em vẫn không nên hỏi là được rồi, nghĩ thôi đã thấy đau đầu, dù sao em thấy cậu ta cũng không có ý định nói cho em nghe, em phải lo chuyện của em đi thôi…
Không sai, chuyện này là của nhà đại tiên người ta, cũng không có quan hệ gì với tôi cả, trong lúc vô ý tôi đã phá giải cái gì mà ván cờ thiên nguyên gì đó, đã là cảm thấy không ổn, tốt nhất vẫn đừng tự tìm phiền toái cho mình.
Kế tiếp, Nam Cung Phi Yến mới đánh thức ba người kia, ba với anh trai Hà Điền Điền vừa mở mắt ra liền ngốc, không biết thân ở nơi nào, A Long cũng vuốt cái ót dùng vẻ mặt mơ hồ nhìn tôi, vì thế tôi đành phải nói dối, nói đêm qua khiêu đại thần tới chỗ đại tiên kia vì ngại nơi này có quá nhiều người nên mới làm bọn họ hôn mê đi, sau đó lăn lộn tới hơn nửa đêm mới ngừng nghỉ, bởi vì không còn chỗ nào đi, nên mới tìm một gian nhà như vậy ở tạm.
Chuyện này đối với bọn họ cũng không phải là chuyện gì quan trọng, vài người cuống quít đi xem Hà Điền Điền, tôi nhân cơ hội vội vàng lui đi ra ngoài, tuy rằng tôi có thể nói dối một lần, nhưng thực sự tôi không muốn cứ tiếp tục nói dối như thế nữa, Hà Điền Điền chỉ có bảy ngày sinh mệnh, sau đó bọn họ tới hỏi tôi thì tôi biết trả lời như thế nào cho phải?
Tôi chậm rãi đi đến bên ngoài cửa, lấy ra điếu thuốc châm lửa, suy tư chuyện này, giương mắt liền thấy Thiệu Bồi Nhất về tới đây, trong tay xách theo một túi bánh quẩy thật to, còn có sữa đậu nành, không nghĩ tới hắn lại dùng mười đồng tiền mà mua được nhiều đồ về như vậy.
Tôi tiến lên nhìn bảy ly sữa đậu nành trong tay hắn, lại nhìn một túi bánh quẩy lớn kia, hồ nghi nói.
- Chỗ sữa đậu nành này của cậu phải tới bảy đồng tiền đi, còn có thêm nhiều bánh quẩy như vậy, đây là cậu dùng mười đồng tiền mua được hả?
Thiệu Bồi Nhất đắc ý mà chớp chớp mắt nói với tôi.
- Nói thật cho cậu biết, chỗ sữa đậu nành này chỉ tốn một đồng tiền.
Tôi rất là nghi hoặc, hỏi.
- Bảy ly sữa đậu nành một đồng tiền, người bán điểm tâm là bà dì của cậu hả?
- Cút đi, là chồng bà dì của cậu đấy, thật ra tôi chỉ mua một ly sữa đậu nành, sau đó rót sáu chén nước, lắc lắc, lại đổ ra, còn không phải là bảy ly hay sao……
Tôi phục sát đất, truyền nhân Tát Mãn này cũng quá khó coi……
Hắn cười hắc hắc rồi đi về hướng chung cư, tôi giữ chặt hắn nói.
- Tôi quyết định không đợi tới buổi tối nữa, một hồi nữa hai chúng ta liền xuất phát, đi tới chỗ KTV nhìn thử xem, cậu thấy thế nào
Hắn gật gật đầu.
- Tôi thấy được đấy!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo